Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Thế giới không có anh!

Go down

Thế giới không có anh! Empty Thế giới không có anh!

Bài gửi by chiconlakyniem99 Mon Feb 04, 2008 10:06 pm

Khi viết những dòng này, quá khứ lại hiện về trong tôi rõ ràng hơn. Những kỉ niệm hạnh phúc ngày nào giờ làm tim tôi đau đớn.

Những ngày còn là học sinh trung học, trái tim tôi bắt đầu xao xuyến
trước một người con trai. Tình cảm của tuổi học trò có cái gì đó e ấp
và trẻ thơ. Anh ấy cũng rất mến tôi. Nhưng chưa bao giờ chúng tôi dám
gọi tên tình cảm ấy của mình là "tình yêu''.

Tôi thường làm trái với những tình cảm thật trong lòng mình. Còn anh
luôn đằm thắm và nồng nàn. Thi thoảng, tôi thấy mình thật "ác" khi bắt
gặp ánh mắt buồn của anh. Ba năm cấp 3 trôi qua, rồi 2 năm đầu đại học,
tôi luôn từ chối tình cảm của anh, mặc dù trái tim tôi luôn hướng về
anh.

Tuy không nhận lời yêu nhưng tôi luôn âm thầm dõi theo những bước đi
của anh. Tôi nhìn thấy anh vấp ngã, tôi nhìn thấy anh yếu đuối. Nhưng
tôi đã không đến bên anh với tư cách là một người yêu như anh mong đợi.
Chỉ vì với một lý do thôi, một lý do mà cho đến bây giờ tôi vẫn luôn
giận mình vì nó.

Tôi cứ nghĩ rằng, anh học ở Hà Nội, rồi anh sẽ làm việc ở đó, còn tôi
học ở Huế, vì vậy rồi tôi cũng sẽ làm việc ở Huế. Chúng tôi yêu nhau
thì cũng đâu có đến được với nhau, như vậy chỉ gây thêm đau khổ cho
nhau mà thôi. Tôi là một người con gái nghiêm túc. Tôi không muốn chỉ
biết yêu mà không nghĩ gì tới tương lai.

Thế nhưng, sau những đấu tranh, sau những lo lắng tình yêu sẽ tan vỡ,
trước tình yêu thủy chung và nồng nàn của anh, tôi đã nhận lời yêu sau
5 năm anh yêu tôi...Đó là một buổi chiều nắng vàng trên nền biển xanh.
Anh và tôi cùng hét lên với biển rằng chúng tôi sẽ mãi thuộc về nhau...

Lúc yêu nhau rồi, tôi mới nói với anh những lo lắng của tôi. Anh đã cốc
nhẹ vào trán tôi: Em thật ngốc, anh sẽ vào Huế với em. Anh là dân giao
thông mà, nay đây mai đó nhưng sẽ luôn trở về nơi nào có em.

Chúng tôi yêu nhau thật nhiều như sợ ngày mai sẽ mất nhau. Lúc nào gặp
tôi, đối với anh cũng là một ngày mới. Chúng tôi đã cùng nhau mơ về một
ngôi nhà hạnh phúc, mơ về những đứa trẻ nhỏ. Mơ về những ngày anh đi
làm xa trở về, tôi sẽ đón anh với căn phòng ngập nến và hoa.

Thế nhưng, hạnh phúc bao giờ cũng thật mong manh. Kể từ buổi chiều nắng
trên biển ấy đến ngày tôi vĩnh viễn mất anh chỉ là 1 năm 3 tháng. Một
tai nạn đã vĩnh viễn cướp anh ra khỏi cuộc đời tôi. Anh ra đi mang theo
tình yêu vô biên của tôi. Mang theo niềm tin, hạnh phúc, nụ cười của
tôi. Tôi vỡ òa, đau hơn tất cả mọi nỗi đau. Anh đi rồi, tôi thấy mình
bị bỏ rơi và vứt lại giữa cuộc đời quá khắc nghiệt này.

Tình yêu cuộc sống của tôi đã ra đi cùng anh. Tôi sống mà như đang chết. Chỉ tiếc là tôi không thể theo anh.

Khi ngồi viết những dòng này, tôi và anh đã xa nhau gần hai năm. Mọi
người đã ít nhắc về anh trước mặt tôi. Cũng đã rất nhiều người không
còn muốn nhìn thấy tôi khóc và nghe tôi sẻ chia nữa...

Tôi thực sự đơn độc trong thế giới không có anh. Có nhiều lúc tôi cũng
muốn thoát ra khỏi nỗi đau, tôi muốn được cười một nụ cươi thật tươi
như những người khác. Thế nhưng tôi vẫn không làm được. Tôi vẫn luôn
đắm chìm trong những giấc mơ về anh, vẫn tự an ủi mình rằng rồi anh sẽ
trở về. Bởi ngày đó, anh đã hứa rằng "sẽ luôn trở về nơi nào có em".
[/font][/size]

chiconlakyniem99
Bạn thân
Bạn thân

Tổng số bài gửi : 84
Registration date : 21/01/2008

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang


 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết